Ngày xưa, các bậc cao nhân thường không nói nhiều.
Không phải họ không biết, mà vì họ hiểu rõ: càng nói ra, càng tổn khí.
Càng phô bày, càng chuốc lấy phiền lụy.
Người sống đủ lâu, từng trải đủ nhiều,
sẽ ngộ ra một điều:
Đời không loạn vì gió lớn, mà loạn vì lòng người.
Còn lòng người thì – không phải ai cũng đủ lương thiện để lắng nghe chân tình của bạn mà không sinh tâm đố kỵ.
Cổ nhân để lại lời vàng:
“Người khôn nói sau cùng. Người trí giấu sâu lòng mình.”
Muốn sống yên ổn, muốn đời nhẹ nhàng,
hãy tập giấu kỹ 3 điều sau:
1. Giấu nỗi khổ – để giữ lại phần khí chất
Thế gian này không thiếu người thích nghe chuyện bất hạnh của người khác,
nhưng thiếu lắm người thật lòng sẻ chia mà không phán xét.
Khi bạn kể khổ, sẽ có hai loại người:
Một là thương bạn… vài ba câu, rồi quên.
Hai là lấy chuyện bạn làm tiêu khiển, lan truyền sai lệch, đâm sau lưng.
Thế nên cổ nhân dạy:
“Khổ quá, cắn răng chịu. Đau quá, tự tìm chỗ vắng mà khóc.”
Giữ lấy sự bình thản trước người đời, không phải giả vờ mạnh mẽ – mà là giữ phẩm hạnh.
Khi bạn không than vãn,
người ngoài nhìn vào sẽ thấy bạn kiên cường.
Khi bạn không kể lể,
chính bạn mới là người đầu tiên tôn trọng bản thân mình.
2. Giấu phúc phần – để tránh lòng tiểu nhân
Có câu:
“Phúc chưa đủ dày, chớ vội khoe.
Lộc chưa đủ chắc, chớ nên nói.”
Thời nay, người người thích chia sẻ thành công –
nhưng người xưa lại chọn cách sống phúc âm thầm, vui trong lặng lẽ.
Vì sao?
Vì lòng người dễ sinh tạp niệm.
Người ngoài thấy bạn hạnh phúc, không phải ai cũng vui lây.
Có người nhìn phúc mà ganh,
có người nhìn lộc mà muốn giành.
Họ không phá được số mệnh bạn,
nhưng có thể làm nhiễu loạn tâm bạn bằng lời độc ý dữ.
Cổ nhân gọi đó là “phúc bị hao bởi miệng, lộc bị mòn bởi mắt người.”
Thế nên, càng phúc lớn – càng phải học cách khiêm nhường.
Càng có lộc – càng nên giữ nét bình dị.
Lộc giữ được là vì đức,
mà đức giữ được là nhờ… biết im lặng.
3. Giấu kế hoạch – để giữ vận mệnh thông suốt
“Chuyện chưa thành – không nên nói.
Việc chưa xong – đừng vội khoe.”
Là một bài học không chỉ dành cho người làm việc lớn,
mà là đạo sống của người muốn đời an ổn.
Cổ nhân xưa xây nhà cũng chọn giờ tốt, chọn ngày lành,
không phải vì mê tín, mà là họ hiểu rõ: thời chưa tới, lộ ra sẽ hỏng.
Ngày nay, có người vừa nhen nhóm một ước mơ đã vội loan báo khắp nơi.
Cuối cùng…
khi việc không thành, vừa mất mặt, vừa mất niềm tin.
Người xưa gọi đó là “phá vận bằng miệng”.
Còn người khôn, đi từng bước, lặng lẽ mà vững chắc.
Bạn có kế hoạch, hãy ủ ấm trong lòng.
Làm được – tự người ta sẽ thấy.
Vận mệnh không cần phô trương, chỉ cần bạn vững tâm – thì đường đi sẽ mở.
Lời kết:
Sống trong đời, nếu không học được cách "giữ" – sẽ không bao giờ "giữ được".
Giữ được lời, giữ được tâm, giữ được phúc.
“Trời có gió, đất có rung,
Nhưng cây có rễ sâu – thì không đổ.”
Người biết giấu ba điều này – là người sống có gốc rễ.
Không ai xô ngã được.
Không ai cướp đi sự bình an của họ
Chia sẻ
--------------------